Cưỡi ngựa phê pha với em người yêu rên sướng

Cưỡi ngựa phê pha với em người yêu rên sướng

Cưỡi ngựa phê pha với em người yêu rên sướng

– Ư aaa! – Thôi! Đứng cạnh nàng là đứa bé khoảng 13 tuổi,Bình con trai nàng.Đứa bé được sinh ra trong thời kỳ khó khăn lúc hai vợ chồng nàng mới lấy nhau,nàng lấy chồng rất sớm năm 16 tuổi.Bây giờ hầu như Bình cao suýt soát bằng mẹ nó,lúc này một tay Bình đang giương cao cái dù qua khỏi đầu mẹ để che cho mẹ nó khỏi ướt vì những hạt mưa lất phất,tay còn lại Bình choàng qua vai Loan ghì chặc lại khi mẹ nó nấc lên và nói. Đoàn người lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang trong cơn mưa lất phất,giống như mẹ Bình cũng tiều tụy hốc hác vì sự kiện này,bố nó mất quá đột ngột mà,nó thấy thiêu thiếu và mất đi một điều gì đó rất quan trong,vâng ,chính là người cha mà Bình rất mực thương yêu,bây giờ bao nhiêu tình cảm của nó đều dành hết cho người quả phủ trẻ đẹp đang đi không vững bên cạnh nó,người đó chính là mẹ Bình.Nó ghì chặc mẹ vào lòng như muốn che chở người mẹ yếu đuối vì một cú sốc đột ngột khỏi những hạt mưa lạnh lẻo.Nhưng một cảm giác khó chịu khi bàn tay nó chạm vào người mẹ nó,cái cảm giác là lạ giống như mỗi lần nó ngồi cạnh hoặc đùa giớn với những cô bạn học cùng lớp mà nó thích và nó biết không thích hợp vào thời điểm này

Hai mẹ con về trong im lặng,nó biết không một từ ngữ nào có thể an ủi được mẹ nó lúc này và cứ thế hai người không ai nói với ai một câu nào cho đến khi về đến nhà.vào nhà Bình nhẹ nhàng dìu mẹ nó lên gác,và mang đến cho mẹ một tách trà. Khi đã hoàn toàn ở trong phòng mình Bình mới bình tâm và cảm thấy an toàn trở lại.Nhưng hơi thở của Bình trở nên dồn dập hổn hển khi ý nghĩ về khoảnh khắc vừa qua trở lại trong đầu nó,nó chợt nghĩ mẹ nó thật đẹp,mái tóc dài óng ả,đôi môi mọng nước, cặp vú to tròn trỉnh thật quyến rũ,đôi chân thật mãnh khảnh thon dài trắng nõn nà. Con đi học.Bình nói với vào khi vừa ra khỏi nhà
– Ưa!con đi học nàng lẩm nhẩm nhìn theo cái lưng con trai khuất dần qua cánh cửa,chợt nàng lẩm bẩm
– nó lớn thật rồi,mới đó mà hai vợ chồng đã sống với nhau mười mấy năm rồi mắt nàng nhòe đi bởi những dòng nước cứ tuôn ra ào ạt,gục mặt xuống bàn nàng khóc nấc lên. – Con mình củng đã lớn rồi đây!nó không còn lá đứa trẻ bé bỏng ngày nào nữa rồi.Vừa nghĩ nàng vừa lúi cúi dọn thức ăn sáng cho con. – Dậy! -”Con rất giống cha con Bình à”

Hai người ôm chặc nhau trong im lặng mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.Loan thấy có một sức thu hút thực mạnh mẽ vượt qua cả tình mẩu tử một sức … từ thân thể đứa con trai nàng cố gắng né tránh ý nghĩ đó,nữa Loan muốn buông Bình ra nhưng thực ra nàng muốn kéo dài thêm một chút cảm giác này,thứ cảm giác thân thương an toàn mỗi khi nàng nằm trong vòng tay của người chồng vừa mới mất. Mình về đi mẹ,con không muốn mẹ bệnh nữa đâu,chuyện gì đã đến thì cũng đến rồi mình có đứng đây cũng không làm thay đổi được đâu,thôi về đi mẹ không thì mẹ lại bệnh lại mất. – Thôi! Aên xong Bình hối hả như chạy khỏi bàn ăn,nó muốn trốn chạy khoảnh khắc u buồn đang vây kín hai mẹ con làm nó thấy ngột ngạc
– Thưa mẹ! – Ư aaa! Mình về đi mẹ,con không muốn mẹ bệnh nữa đâu,chuyện gì đã đến thì cũng đến rồi mình có đứng đây cũng không làm thay đổi được đâu,thôi về đi mẹ không thì mẹ lại bệnh lại mất. Dậy !Con trai muộn giờ học bây giờ……
Mở mắt thấy ánh mắt mẹ chợt nó giật thót mình khi nhìn thẳng vào,nó có cảm tưởng hình như qua ánh mắt mẹ nó biết được nó vừa mơ vừa nghĩ gì,bối rối nó ầm ờ.. – Mẹ!uống đi đừng suy nghĩ nhiều nữa mẹ à có lẽ mẹ phải ngủ một giấc mới thấy khỏe lên được,đã 3 đêm rồi mẹ không ngủ đó.Bình nói

Loan ngước nhìn con,rồi nói:
– Cám ơn con,nếu không có con có lẽ mẹ sẽ không vượt qua được đâu, đồng thời ôm thật chặc Bình vào lòng. Một dòng nước nhơn nhớt tanh tanh trắng đục như sữa vọt ra từ lổ đái cùng lúc với một cảm giác thống khoái lan dần khắp người,hàng triệu lổ chân lông trên người như dựng đứng cảlên,nó thấy sướng sướng quá cái sướng mà lần đầu tiên nó được hưởng,tay nó nắm chặc hơn người ửơng lên,cảm giác dịu dần rồi mất hẳn trong người nó thấy nhẹ nhỏm lâng lâng,đưa mắt nhìn xuống nó thấy dương vật nó ướt chèm nhẹp thứ nước nhờn trắng đục,tanh rình,hình như hơi khai khai nữa thì phải,tứ chi trở nên mềm nhũng hơi thở không còn gấp gáp tim

Phim Liên Quan