Doggy em áo dài múp rụp ngực bự rên to

Sau khi sinh bé Ngọc, cơ thể cô không còn thon thả như trước – lúc chưa mang bầu, Thư có vòng eo nhỏ nhắn, ngực vừa vặn trong những chiếc áo ôm sát, giờ đây ngực căng tròn đầy sữa, phập phồng dưới lớp áo thun rộng màu xám, eo hơi tròn nhưng vẫn mềm mại, làn da trắng hồng giờ nhợt nhạt vì những đêm thức trắng chăm con. Từ đầu hẻm, tiếng xe máy văng vẳng hòa cùng mùi bánh mì nướng thơm lừng thoảng lên từ tiệm cô Hai, cách nhà vài căn, như một nét quen thuộc trong nhịp sống thường nhật. Không, nghĩ thôi cũng không được, mình phải quên Nam đi.”
Gió thu vẫn thổi qua khe cửa, mang theo mùi bánh mì thoảng nhẹ, Thư đứng dậy, bước vào bếp, tay run run pha sữa cho con, nước nóng bắn ra tay làm cô giật mình, “Mình phải dừng, phải dừng thôi, không thể để anh ấy buồn,” cô lẩm bẩm, nhưng sâu thẳm trong lòng, cái thèm khát ấy chưa bao giờ tắt, nó âm ỉ cháy, như ngọn gió thu se lạnh, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cô run rẩy.