Ngứa lồn quá chơi les cùng nhỏ bạn vú to

Ông Thanh Vinh rất ngạc nhiên với lời đề nghị của Diễm Trang, trong lòng muốn lắm nhưng giả bộ tỏ ra mình là đứng đắn. Ha ha ha… Hay để cháu đưa bác về? Ông Thanh Vinh đúng là lão cáo già mà, giả nai hay ghê! Hữu Tuấn thấy Bố với bố vợ và ông hàng xóm cứ mời qua lại hoài nên anh nói một câu, rồi liền gắp một miếng thịt to ngon để vào chén của bố mình:
-Bố đi đường ngồi xe cả ngày rồi, trên đường cũng không ăn gì, bố ăn cái miếng thịt này đi, món ba thích nhất đó. Hữu Tuấn và Diễm Trang đưa bố mẹ vợ ra ngoài cổng rồi quay trở lại vào nhà. Tiếng gió thổi qua nhành cây mai nghe xào xạc, tiếng nhịp đập của con tim của hai người, một già một trẻ cũng đập liên hồi không thua không kém. Bố vợ anh mở lời:
-Anh sui, sau này buồn buồn có thể tìm tui, hoặc anh Thanh Vinh, chúng ta đi công viên đi tản bộ một chút, nói chuyện phiếm cho vui. Nhà ông ở Hòn Chông, thuộc Huyện Kiên Lương, nơi đó một bên là đất liền còn một bên là biển, còn gọi là biển bạc Kiên Giang. Ông Vinh rất cao so với chồng cô, khi ông đứng thẳng lên thì cô đứng chưa tới vành tai của ông Vinh nữa, cơ thịt của ông cũng săn chắc so với người cùng lứa tuổi, kể ra cũng hơn hẵng các thanh niên. Cô nói vọng một câu vô nhà với chồng mình:
-Anh ơi! Khi cả hai qua được tới cửa nhà ông Vinh thì lối đi nhà của ông thì cây cảnh rất nhiều, làm cho cả hai phải thận trọng tránh né mới vào được cửa chính. Lúc này bố vợ lại tiếp lời cho anh:
-Anh sui lần này không cần nghĩ đến chuyện về quê rồi, tui nghĩ Hữu Tuấn và Diễm Trang sẽ không để anh về quê đâu. Khi nghe câu nói của người vợ trẻ hỏi mình, bản thân ông nứng tợn, ngứa ngáy khắp nơi, nhưng không dám làm quá mức vì thời gian còn dài mà. Bố anh vội vàng đáp lời chị thông gia:
-Ngon lắm, vừa miệng lắm chị sui… Bố vợ anh dù ngà ngà say nhưng nói ra một câu chí lý:
-Anh sui nói vậy thì tui buồn lắm đó! Bố cứ tự nhiên, chúng ta đều là người trong nhà cả! Diễm Trang trả lời với chồng cô xong thì dìu bác Vinh đứng dậy, khi ông Vinh đứng dậy, ông giả vờ như vô tình dùng hai bàn tay bấu vếu vào vai cô, đồng thời như kiểu loạn xạ của người say rượu mà bàn tay phải của ông đi trượt xuống eo của Diễm Trang. Hữu Tuấn nghe xong lời của bố anh nói thì có chút buồn:
-Bố vẫn còn ý định về quê sống hả bố? Trong nhà thì Hữu Tuấn đang tâm sự với bố thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang vợ mình, nên anh trả lời ngay mà không hề nghi ngờ suy đoán, bởi anh cũng rất quý bác Vinh. Do bác đi cứ vấp ngã hoài à! Người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu. Anh sui cứ yên tâm ở lại đây đi, có tui với anh Thanh Vinh bầu bạn cũng vui mà! Khi cả hai qua được tới cửa nhà ông Vinh thì lối đi nhà của ông thì cây cảnh rất nhiều, làm cho cả hai phải thận trọng tránh né mới vào được cửa chính. Người ta nhìn thấy sẽ không hay đâu. Tuy tửu lượng ông ấy có mạnh thì bước đi cũng khó khăn, do tuổi cao và do hơi men nên đi một bước là vấp ngã hoài. Hữu Tuấn nghe xong lời của bố anh nói thì có chút buồn:
-Bố vẫn còn ý định về quê sống hả bố? Mọi việc để suy nghĩ thật kỹ rồi tính sau. Diễm Trang vợ anh nói theo một câu nữa:
-Bố ơi! Cả hai cùng lên tiếng:
-Bác……. Một phần để tiện bề chăm sóc cho ông, trong lúc rảnh rỗi bố có thể đưa con gái của anh đi chơi, vui đùa cùng cháu nội ở tuổi xế chiều. -Dạ! Riêng anh sui thì nơi này từ giờ cứ xem là nhà của anh sui là được! Hay để cháu đưa bác về? Tửu lượng của bố vợ anh không cao cho lắm, nhưng ông rất vui vẻ và uống theo kiểu “Uống rượu mà không say ta nào hay”.