Phang dập bím em vú bự hàng múp phê cu

Phang dập bím em vú bự hàng múp phê cu

Phang dập bím em vú bự hàng múp phê cu

Thư gật, “Dạ, anh,” lòng bất an không lối thoát, “Anh biết gì rồi, anh vừa đi đâu về?”

Nam ở ngồi ở một nơi nào đó cười nhếch môi nghĩ về Thư, tự nhủ: “Hoàng chẳng làm gì được đâu Thư, em đừng mong thoát được” ánh mắt anh ta sắc như dao, cắt qua màn đêm. Dấu vết trong lòng Thư ngày càng rõ, không phải khoái lạc mà là nỗi sợ và tội lỗi, đẩy cô gần hơn đến bờ vực không thể quay đầu. Sáng sớm, gió lạnh cuối ngày lùa qua khe cửa sổ, mang theo hơi ẩm từ cơn mưa đêm còn đọng trên hiên nhà. Cô tự hỏi: “Mình giữ cái này để làm gì, bảo vệ hay tự hại mình? Hoàng lái xe đến góc phố vắng, gió lạnh thổi qua làm áo anh phất phơ, anh gọi Nam: “Nam, mày gặp tao ngay, tao cần nói chuyện.” Nam xuất hiện từ bóng tối, áo khoác đen, điếu thuốc trên tay cháy đỏ, cười khẩy: “Hoàng, mày nghi tao với Thư hả, mày hỏi vợ mày đi.” Hoàng nắm cổ áo Nam, mắt đỏ ngầu, “Mày làm gì Thư, tao không để yên đâu,” giọng anh gằn lên.

Phim Liên Quan