Truyền thống cùng em nữ sinh bướm đẹp không lông

Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Thư đẩy xe nôi bé Ngọc ra công viên nhỏ gần nhà, mặc áo sơ mi dài tay màu be kín đáo, quần thun dài ôm nhẹ, tóc buộc thấp, cố giữ vẻ đứng đắn để tự nhắc mình không sa ngã. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, hòa cùng tiếng thở đều của bé Ngọc trong nôi, như một nhịp điệu bình yên trái ngược với tâm trí rối ren của nàng. Tại quán cà phê nhỏ, ánh đèn mờ ảo hắt lên tường gỗ, mùi cà phê rang thơm thoảng trong không gian kín đáo, tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa cũ. Cô vội xóa tin, tay run, lòng hoảng: “Hắn theo dõi mình, sao hắn biết mình ở đây?”
Hoàng nhìn theo hướng mắt Thư, thấy Nam, nhíu mày: “Vợ, bs Nam kìa trùng hợp nhỉ, hay em biết anh ta tới?” Giọng anh trầm xuống, ánh mắt dò xét. Trưa đến, bầu trời vẫn phủ mây mờ, không mưa nhưng không khí ẩm ướt, se lạnh. Công viên vắng vẻ, chỉ có vài bà cụ ngồi ghế đá trò chuyện, tiếng lá xào xạc dưới chân hòa cùng tiếng xe nôi lăn trên lối đi sỏi.