Đáng kiếp cho em, kỳ này nổi hứng chọn con đường đã vào nhạc của Phạm Duy, và ở cùng xóm với Trịnh Công Sơn. Phim heo Khi đó mới nhận thấy hết sự khác biệt giữa nàng và những người Việt tôi quen ở đây . Vứt chúng ra xa . Em say sưa ôm cái mạnh cái khỏe của anh, còn anh hăng say đưa đẫy theo nhịp nhúng nhẩy mềm mỏng của em. Nàng không cười, cũng không trả lời . Mặc kệ cái cười mỉa mai của anh, em lên xe đi ăn trưa ở nhà hàng cơm Pháp của bà Đại . Vậy mà tôi lúc nào cũng có thì giờ cho nàng. Mân đi vào bếp :
– Anh ngồi một tí. Hình như có chút dao động trên nét mặt. – Anh, mình còn thì giờ. Cái khổ nó thu hút anh phải không. Tôi chọn một câu hỏi chuyên nghiệp:
– Tôi muốn hỏi, qua tờ báo nào cô đã biết có triển lãm này ? Tôi bị bất ngờ:
– … Tôi nói qua chuyện khác:
– Tôi có cảm tưởng cô ở Pháp đã lâu . Khi nhận thấy chỉ có tôi, ngồi ở chiếc bàn cuối phòng, nàng do dự, định trở ra . Nhưng như vậy hơi mất công. Cũng được một điểm gặp gỡ. Sàigòn, 24 tháng 5, 1993, 1 giờ 12 sáng
Khải của em! Nhưng tôi không thất vọng lâu, sau một lúc tốc độ thưởng thức của nàng giảm dần. Tôi thấy tôi yêu Mân hơn bao giờ hết Mân bây giờ là của tôi, vùng lông ấy cũng là của tôi Thỉnh thoảng, những giấc ngủ của Mân ti nghiệp như vậy .
